Vương quốc Frăng và Vương triều Carôlanhgieng

       Năm 613. vương quốc Frăng lại được thông nhất dưới sự cai trị của vua Clote II. Nhưng năm 614, Clote II phải ban bố sắc lệnh thừa nhận đặc quyền về đất đai, vé hành chính và tư pháp của các lãnh chúa lớn, đồng thời phải đồng ý chỉ được chọn các lãnh chúa ở địa phương làm Bá tước, tức là quan cai trị là người địa phương đó. Như vậy tuy là vua chung của cả nước, nhưng quyến lực của Clote II cũng rất có hạn.

      Đốn giữa thế kỉ VII, mọi quyền hành ở Nơxtơri, Buốcgôngđơ và Oxumtdi đều nằm trong tay Tể tướng ờ các xứ đó, các vua Frăng chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Vì vậy, cả một thời kì fài hơn một thế kỉ từ năm 639 đến 751 dược gọi là thời kì “vua lười”. Trong thời gian ấy, các Tể tướng của Oxtơradi và Nơxtơri không ngừng đấu tranh với nhau để giành quyển thống trị cả vương quốc. Lúc đầu, Tể tướng xứ Nơxtơri tương đối mạnh hơn, nhưng đến năm 687, Tể tướng xứ Ôxtơradi đã đánh bại địch thủ của mình và thống trị cả vương quốc.

Tể tướng xứ Ôxtơradi


        Đầu thế ki VII, Tể tướng Sáclơ Mácten (cầm quyền từ 715-741) đã tiến hành cuộc cải cách quân sự và chính sách ban cấp ruộng đất, do đó đã đánh bại dược sự phản kháng của giới quý tộc Nơxtơri, chinh phục một lần nữa các bộ lạc ở bên kia sông Ranh, buộc người Xắcxông, người Alamăng, người Bavaroa lại phải nộp cống cho vương quốc Frăng. Đặc biệt, chiến công nổi bật nhất của Sáclơ Mácten là năm 732, trong trận Poachie, đã đánh bại cuộc tấn công của quần Ả Rập. Từ đó uy tín của ông vang dội trong cả vương quốc và chính ông là người đặt cơ sở cho việc thành lập một triềuđại mới thay thế triều đại Mêrôvanhgiêng.

         Vương triều Carôlanhgieng (Carolingiens)

        Sau khi Sáclơ Mácten chết, con là Pêpanh “Lùn” lên thay chức Tể tướng (741-768). Được sự đồng tình của giáo hoàng Rôma, Pêpanh tiến hành cuộc chính biến để lật đổ triều Mêrôvanhgiêng. Năm 751, hội nghị quý tộc đãcử Pêpanh lên làm vua. Sau đó, đại diện của giáo hoàng làm lễ xức dầu thánh cho Pêpanh ; như vậy, vương triều mới đã được giáo hội công nhận. Vương triều mới do Pêpanh “Lùn” lập nên về sau được gọi là vương triều Carôlanhgiêng (Carolingiens) hoặc Cáclôvanhgiêng (Carlovingiens).

       Cũng vào thời gian ấy, vương quốc Lôngba đe dọa đánh chiếm Rôma. Để trả ơn giáo hoàng đã đồng tình với mình trong việc lật đổ triều Mêrôvanhgiêng và công nhận mình lên làm vua, năm 754 và 755, Pêpanh hai lần đưa quân tấn công người Lôngba rồi đem đất đai lấy được ở vùng Trung Italia tặng giáo hoàng. Từ đó, ờ Tây Âu xuất hiện một quốc gia mới là nước Giáo hoàng. Pêpanh còn chinh phục vùng hữu ngạn sông Ranh và Akiten. Đến đây, người A Rập hoàn toàn bị đuổi khỏi miền Nam xứ Gôlơ.


Đọc thêm tại : http://kholichsu.blogspot.com/2015/06/vuong-trieu-merovanhgieng.html


Từ khóa tìm kiếm nhiều: tim hieu ve lich su
 
;